Special III : Kỉ niệm một năm của P'Vee và Nong Mark


Special III : Kỉ niệm một năm của P'Vee và Nong Mark


Vui lòng không đăng lên bất cứ một nhóm kín hay bàn luận về nó ở đâu khác ngoài blogspot này!! Mấy cô có thể chia sẻ nó với bạn bè dưới hình thức nhắn tin riêng hoặc gửi mail đều được, miễn là không phải trên mạng xã hội!! Nếu như mình phát hiện có ai lấy bản dịch ra khỏi đây hoặc chia sẻ công khai nó. Thì những chương special này sẽ bị xóa vĩnh viễn!!

🌟

[Mark Masa]



Hôm nay là ngày nghỉ thế nên, lúc này đây tôi đang nằm trên giường, bên cạnh cái người cao lớn đang nhấn điện thoại không ngừng. Cúi xuống nhìn cái người bên dưới, màn hình điện thoại hiển thị trò chơi mà anh ấy đã chơi suốt từ đêm qua cho đến hôm nay.

Tôi phải nhấn mạnh rằng suốt từ đêm qua đến hôm nay đấy!

“P’Vee, em đói” Tôi huých vào vai cái người đang tập trung chơi game rồi khẽ nói.

“…” Không một câu trả lời nào phát ra từ P’Vee, vì lúc này anh ấy chỉ chú tâm vào cái điện thoại cho đến khi tôi nổi cáu lên.

“ĐÓI!” Tôi nhấn mạnh.

“Ờ…Đi ăn đi” Miệng thì nói, nhưng mắt vẫn dán vào trò chơi trên điện thoại.

Tôi lườm P’Vee một lần nữa trước khi rời khỏi giường, ném chăn phủ lên điện thoại khiến anh ấy kêu lên giận dữ, nhưng tôi chẳng quan tâm. Bước vào phòng vệ sinh, tôi tự mình giải quyết  ( í hí hí :))) ). Khi bước ra ngoài, mặt anh ấy đầy vẻ khó chịu nhìn về phía tôi, tôi chẳng thể làm gì ngoài mỉm cười rồi nhướng lông mày về phía anh ấy.

“Thua rồi” Giọng nói khàn khàn phát ra, ánh mắt anh ấy nhìn tôi vẻ đầy tổn thương, nhưng tôi chẳng quan tâm.

“Được rồi, vậy anh chơi cái quái gì mà cả đêm vậy chứ? Rồi ai chơi cùng anh hả? “ Tôi bước đến nói.

“Thằng Nuea với thằng Kla mời tao chơi vui vẻ chút thôi” Tôi há hốc mồm trước cái từ ‘vui vẻ’, cái này còn quá cả giải trí rồi.

“Thế anh có ngủ chưa?”Tôi hỏi cái người vẫn chưa ngủ. Hiện giờ cả hai mắt anh ấy đều đã đỏ và hơi sưng lên, nhưng nó không phải quá xấu xí.

“ Không phải mày kêu đói hả?” P’Vee ngước mắt nhìn tôi “Tao làm cho cái gì ăn nhá”

Tôi mỉm cười…..

Chỉ một điều giản đơn như thế thôi cũng  đủ để thể hiện rõ sự quan tâm. Chỉ với những điều nhỏ nhặt lập đi lập lại hàng ngày chúng tôi dành cho nhau mà hiện tại, chúng tôi đã hẹn hò được cả năm rồi. Tất nhiên là chúng tôi còn có những điều cảm thấy không hài lòng về nhau, nhưng cả tôi và Vee đều là kiểu giữ người yêu và luôn lo lắng cho đối phương, cái điều mà luôn nhắc cho tôi biết rằng chúng tôi yêu nhau như thế nào. Và hiện tại, chúng tôi đã ở bên nhau được đúng một năm rồi.

Và hôm nay chính là ngày kỉ niệm….

Có lẽ cái hình ảnh người con trai cao lớn đứng ở phòng bếp có vẻ khá xa lạ, nhưng cái bầu không khí này diễn ra thường xuyên đến mức tôi đã quá quen với nó. Lúc này đây tôi đang làm trứng rán, trong khi Vee đang bận rộn với món canh. Đó cũng là thực đơn mà chúng tôi chọn cho bữa sáng.

“Mark….muốn thêm đậu phụ vào không?”  Giọng nói trầm khàn cất lên khi anh ấy đang thêm gia vị. Tôi nhìn vào nước dùng đang sôi sùng sục trong nồi rồi gật đầu.

“Ờ” Tôi trả lời ngắn gọn. Còn anh ấy gật đầu rồi tiếp tục công việc đang làm.

Tôi không biết liệu Vee có nhớ hôm nay là ngày gì, cũng chẳng biết liệu anh ấy có biết không nữa, vì có quá nhiều chuyện xảy ra với cả hai chúng tôi. Nhưng tôi vẫn nhớ rất rõ. Ngày bắt đầu không phải là cái ngày mà anh ấy nói câu yêu nhưng mọi chuyện vẫn còn chưa rõ ràng, cái ngày mà bố mẹ tôi biết chuyện của hai đứa cũng không phải. Nhưng cho đến cái ngày hôm đó, cái ngày mà tôi không thể chịu đựng được nữa…..và trái tim tôi muốn cho mọi người biết rằng chúng tôi đang hẹn hò. Cái ngày mà P’Vee khiến tôi có thứ cảm giác gọi là không an toàn, nhưng rồi mọi thứ đều biến mất, khi anh ấy nói chuyện của hai đứa với tất cả mọi người và bọn họ đều chấp nhận chuyện đó. 

Sự thực thì tôi cũng không quan tâm đến tất cả những chuyện ấy.  Tôi không quan tâm liệu cái người tôi yêu không phải P’Vee, cái người mà mọi người luôn biết đến. Và cho dù không phải tất cả mọi người đều chấp nhận và chúng tôi cũng chẳng thể chống lại quá khứ được, nhưng chỉ cần cái người đáng yêu của tôi chấp nhận tôi là đủ rồi.

“Có nho trong tủ lạnh đấy, đến lấy cho tao đi” Cái người đẹp trai quay sang nói trước khi bê bát canh nóng lên. Tôi gật đầu trước khi đi lấy chúng.

Tôi ngồi nhìn cái người đang ăn ở phía bên kia bàn. Anh ấy nhìn về phía tôi khi nhận ra tôi đang nhìn anh ấy, hàng lông mày đẹp đẽ nhướng cao như muốn hỏi có chuyện gì, nhưng tôi chỉ lắc đầu.

“Mày sao vậy? Tao làm gì sai à?” Vee hỏi khi nhìn tôi chẳng giống như những gì tôi nói.

“Không…” Tôi trả lời bằng chất giọng bình thản. Vee không làm gì sai cả và mấy ngày nay tôi cũng không quan tâm nhiều . Nhưng hôm nay tôi lại để tâm rất nhiều, vì dòng tin nhắn thông báo từ Facebook. Tôi muốn biết liệu P’Vee có nhìn thấy thông báo nhắc đến bài đăng mà anh ấy đã đăng từ năm trước hay không. Nhưng nhìn cái kiểu này, thì tôi biết chắc rằng anh ấy vẫn chưa biết.

Cũng chẳng lạ …..vì ngay khi anh ấy cầm điện thoại suốt thì anh ấy cũng chỉ biết chơi game mà thôi.

“Tao chơi game muộn quá hả?” Gương mặt đẹp trai nhìn tôi lo lắng.

“Anh gọi đây là muộn à? Nhà em gọi bây giờ là sáng đấy” Tôi trả lời.

“Mark~” Giọng anh ấy khẽ gọi tên tôi “Tao chơi xíu thôi mà” Tôi cố gắng không mỉm cười, nhưng cuối cùng khóe miệng vẫn cong lên vì cái giọng nài nỉ và đôi mắt sưng lên kia.

“Em lo cho đôi mắt đang sưng lên của anh kia kìa” Tôi nói

“Không chơi nữa mà” Anh ấy nói rồi ngốc nghếch cười với tôi. Còn tôi thì gật đầu.

“Ờ” Tôi nói rồi tiếp tục ăn.

“Hôm nay mày có làm gì không?” P’Vee hỏi khi cả hai đứa đã ăn xong.

“Thế còn anh?”

“Tao sẽ chơi….” Đôi mắt sắc nhìn xuống điện thoại một chút trước khi nhìn lên, anh ấy hướng tôi mỉm cười “Với mày”

Sau khi thu dọn bát đĩa, chúng tôi ngồi xuống chiếc ghê sô-pha đặt trước tivi. Vee gối đầu lên đùi tôi thay vì dùng gối khi tôi đang xem hoạt hình, đầu anh ấy hướng về phía tivi để cùng xem với tôi.

“Tại sao buồn ngủ vậy chứ?” Tiếng của người bên dưới khẽ phàn nàn, khiến tôi cúi xuống nhìn.

“Còn phải hỏi nữa hả?” Tôi nói.

“Buồn ngủ…..” Cái người cao lớn kia quay lại đối diện với tôi. Ánh mắt đẹp đẽ ngước lên cùng với giọng nói nũng nịu, khiến tôi không thể nhịn nổi mà bật cười khi anh ấy hành xử đáng yêu như thế.

“Buồn ngủ thì đi ngủ đi” Tôi nói rồi vuốt tóc mái của Vee lên. Còn anh ấy khẽ cong môi mỉm cười với tôi.

“Vậy ai xem cùng mày đây?” Anh ấy hỏi.

“Em xem một mình được” Tôi đáp lại.

Thông thường thì anh ấy không thường ngồi xem cùng tôi như thế này, lúc tôi ngồi xem tivi, thì anh ấy thường nghịch điện thoại hoặc là đọc sách suốt thôi. Nhưng bây giờ anh ấy đã tốt nghiệp rồi nên anh ấy đang chờ để tìm việc làm và xem xét chọn công ty này công ty kia nữa. Tôi không biết lúc anh ấy đi làm, thì Vee sẽ chọn làm ở đâu, nhưng lúc này anh ấy nói là chỉ muốn ở gần cạnh tôi.

Vì anh ấy ghen…..

Tôi luồn tay mình vào mái tóc mềm mại của cái người sắp chìm vào giấc ngủ, ngón tay nhẹ nhàng xoa bóp thái dương khiến anh ấy dễ chịu hơn. Một lúc sau, Vee trở nên im lặng, có lẽ anh ấy đã thực sự ngủ rồi. Tivi vẫn bật nhưng tôi chẳng thèm quan tâm đến nó, tôi chỉ ngồi đây nhìn xuống gương mặt Vee mà không kìm nén nổi hạnh phúc. Không thể tin được là tôi lại nghĩ đến chuyện thế này có thể xảy ra, không thể tin được là những ý nghĩ ấy lại xuất phát từ trong đầu tôi. Tôi ngượng ngùng, cười thầm trong lòng rồi ngước mắt nhìn lên tivi.

Bộ phim hoạt hình mà tôi thích xem đã kết thúc nhưng Vee vẫn chưa tỉnh dậy. Điện thoại đặt ở trên bàn rung lên nhưng tôi chẳng dám di chuyển để nhấc máy, vì cái người trong lòng tôi lúc này đang ngủ rất thoải mái. Có lẽ anh ấy đã ngủ thế này được hai tiếng đồng hồ và chân tôi thì bắt đầu tê cứng lại, nhưng chẳng hiểu sao tôi vẫn cảm thấy hạnh phúc.

Cầm chiếc điện thoại không xa đây là bao, tôi chụp một bức ảnh của Vee rồi lưu lại. Khi anh ấy ngủ, thì trông vẫn đẹp trai. Cho dù anh ấy trông hốc hác hơn trước vì đống công việc bận rộn, nhưng anh ấy vẫn luôn luôn đẹp trai trong lòng tôi.

Masa Mark 

Vừa cập nhật


 With V with Vee Vivis

 12 lượt thích   2 bình luận

 

 

Cuối cùng, tôi cũng đăng tải bức ảnh mà tôi vừa chụp vài phút trước lên Facebook. Một tay của tôi đặt trên đầu Vee, khẽ xoa lên mái tóc bồng bềnh khiến nó rối tung. Ở trong lòng tôi, gương mặt đẹp trai của người bên dưới vô cùng thư giãn, đôi mắt đẹp đẽ nhắm lại nom có vẻ ngủ rất ngon. Càng ngày càng có nhiều người vào bình luận và nhấn like, vì bây giờ, tôi bắt đầu có nhiều người theo dõi cũng giống như Vee vậy, số lượng người theo dõi đến từ cả ở trường cấp ba lẫn trường đại học.

 

 

Nnorthh: Gọi nó dậy ngay cho anh đi.

 

Da Rinner: Đáng yêu quá đi.

 

Poppapp: Tốt quá đi. Năm trước P’Vee hẹn hò với P’Mark và đến năm nay, bọn họ vẫn còn yêu nhau.

James đọc là James nhưng không phải là James: Cái này gọi là khoe khoang, có đúng không?

Tonkla : Làm sao nó có thể thua game rồi nằm ngủ trong lòng Mark như vậy chứ? Cái thằng không có trách nhiệm @Vee Vivis

Buê đuê học ở khoa cơ khí: Nhìn phát ghét, nằm đấy rồi không chịu đi xin việc.

Mark Masa:  Nếu P’Vee không có việc làm, thì em biết lấy gì ăn.

Thiti chỉ có mỗi Ti nhưng rất cứng: Đi ăn cùng anh đi @Masa Mark

Pandora: Mong là thằng Vee không kiếm được việc vì ai đó muốn ăn cùng hehe

Buê đuê học ở khoa cơ khí: Không có chỗ cho con vượn đây xem ảnh hả?

Yiwa: Quan tâm đến những người độc thân dùm cái đi.

Winnie the Pooh: @Pack Pakaraphon

Pack Pakaraphon: Yêu đương trong sáng, nhớ giữ gìn bản thân đấy @ Mark Masa

Vee Vivis: Nói bây giờ thì muộn mất rồi @Pack Pakaraphon.

 

Tôi nhìn chằm chằm cái người con trai trong lòng mình khi đọc đến dòng bình luận cuối cùng. Lúc này, Vee đang cầm lấy điện thoại và trả lời hết các bình luận. Tôi nhíu mày khó hiểu, tại sao tôi không nhận ra là anh ấy đã thức rồi chứ?

“Dậy từ lúc nào vậy?” Tôi hỏi.

“Từ lúc thằng James bình luận” Anh ấy lớn tiếng trả lời.

“Không buồn ngủ nữa hả?”

“Điện thoại cứ rung liên hồi thế này, tao ngủ được chắc? Sao cái này hot quá vậy?” Anh ấy đọc bình luận rồi than phiền.

“Đây là hình anh đó” Tôi nói.

“Cho dù tao là người trong hình, nhưng mẹ nó, ai cũng bình luận khen mày đáng yêu thế này rồi đẹp trai thế kia” Vee khẽ than phiền trước khi từ tốn ngồi dậy.

“Tê” Tôi khẽ than khi duỗi chân ra. Vee nhìn về phía tôi trước khi đặt điện thoại xuống.

“Xin lỗi, khó chịu lắm không?” Anh ấy đưa tay xoa bóp chân tôi.

“Nhẹ thôi, đau” Tôi nói rồi đẩy tay anh ấy ra. Máu bắt đầu dồn lên cái phần bị thiếu máu trong một thời gian dài, nó khiến tôi cảm thấy chân mình như trống rỗng.

“Xin lỗi, sao mày không gọi tao dậy? Tao phải làm gì đây? Đi gặp bác sĩ nhá?”  (-. -) 

“P’Vee! Đừng có làm quá lên” Tôi quay sang nói “Cứ để một lúc là nó sẽ đỡ hơn thôi” Tôi nói khiến anh ấy bình tĩnh lại.

“ Thì tao lo. Vợ tao là người rất quan trọng đấy” Tôi giật bắn trước câu nói của P’Vee. Dù giọng nói nghe chẳng có vẻ không thoải mái, nhưng gương mặt thì rõ là quan tâm tôi.

“Hết rồi” Tôi nói rồi tiến lại gần cho Vee xem. Anh ấy ngồi xuống bên cạnh rồi nhìn tôi.

“Sau này phải nói cho tao biết”

“Lúc anh ngủ, em không cảm thấy sao hết” Tôi trả lời.

“ Tao phải xem tụi nào khen mày trước mới được” Vee nói rồi nhấc điện thoại lên tiếp tục đọc.

“Uống nước không?” Tôi hỏi sau khi đứng lên.

“Lấy cái lành lạnh, tươi mát như là lúc hôn má mày ấy” Tôi thở dài khi khi gương mặt đẹp trai kia quay lại trả lời rồi mỉm cười.

“Chỉ hỏi có uống nước không thôi?” Tôi trả lời trước khi bước ra chỗ tủ lạnh, rót đầy hai cốc nước. Một cốc tôi uống cạn, cốc còn lại thì tôi đem ra cho Vee.

“Vợ tốt ghê!” Anh ấy trêu chọc khi tôi đem nước ra.

“Coi chừng điện thoại” Tôi giả vờ hất nước vào người anh ấy, nhưng Vee đã cầm lấy nó kịp thời. Một tay anh ấy cầm lấy cốc nước đưa lên miệng uống, tay còn lại thì đang di chuyển lên xuống trên điện thoại.

“Mark!”

“Cái gì?”  Tôi quay sang hỏi cái người đang bối rối.

“Cái này…..”

“Cái gì?” Tôi giả bộ hỏi như vậy vì tôi đã nhìn thấy bài đăng của hai đứa từ năm trước rồi.

“Ngày kỉ niệm. Đừng có nói là mày không nhớ” Anh ấy nói rồi nhìn tôi với vẻ đầy tổn thương.

“Nhớ chứ, em đã share rồi đấy” Tôi trả lời rồi mỉm cười.

“Cái gì? Sao không nói để share cùng nhau chứ?” Vee lấy điện thoại trong tay tôi, nhấn vào nút chia sẻ rồi viết xuống rằng sẽ share như thế này mỗi năm. Đối với phần của anh ấy, anh ấy viết một dòng trạng thái rằng sẽ yêu như thế này mỗi ngày. Cả hai dòng trạng thái ấy đồng thời xuất hiện cùng với nhau, của tôi ở trên đầu còn của P’Vee ở phía sau. Sau khi cuộn xuống, đọc cùng nhau sẽ thành…..

Sẽ share như thế này mỗi năm, sẽ yêu như thế này mỗi ngày.

“P’Vee…”

“Cái gì?” Anh ấy quay sang nhìn tôi “Tao muốn nói cho cả thế giới biết rằng chúng ta đã yêu nhau được một năm rồi. Chuyện này không bao gồm thời gian tán tỉnh, hờn dỗi, làm hòa rồi cãi nhau. Nếu như mà gộp lại thì chắc tao với mày có con luôn rồi” Lời của Vee nói ra vô cùng thoải mái nhưng câu nói cuối cùng lại khiến mặt tôi đỏ hết lên.

“Anh, cái đó…..”

“Cái đó làm sao? Tao làm sao?”

“ Ngượng cái gì? Sự thật mà” Anh ấy nói rồi quay sang nhìn tôi “Nhìn đi….Mày vào mà xem lũ bạn trời đánh của tao vào bình luân này” Tôi ghé sát mặt lại nhìn những dòng bình luận trên điện thoại của Vee sau khi nghe anh ấy nói. Tất cả bình luận đều là từ bạn của anh ấy, các đàn anh hay thậm chí là đến từ bạn của tôi, phần lớn bọn họ đều vào mắng cả hai đứa, còn fanclub của Vee thì vào bình luận là bọn họ rất thích rồi nói câu chúc mừng cho cả hai. Tất cả chỉ có thế. Sau khi nhìn vào đống bình luận kia, thì tôi có thể thấy rằng cái người hot thì vẫn hot thôi , nếu đem so sánh với bài đăng của tôi, thì cái của anh ấy vẫn luôn hơn.

“ Nhiều người bình luận ở đây ghê” Tôi nói trong khi đọc bình luận.

“ Tất nhiên, tao đẹp trai mà” Tôi khẽ thở dài sau khi anh ấy kết thúc câu nói.

“Cứ mê mẩn….”

 

Chụt!

Vee hôn nhanh lên khóe môi tôi, khiến tôi ngước mắt lên nhìn anh ấy. Cái người đẹp trai cúi xuống một chút rồi nhướng chân mày nhìn tôi, cái người đang ngồi đây bất động. Không phải là chưa bao giờ hôn, cũng chẳng phải là cảm thấy hào hứng khi môi của hai đứa chạm vào nhau, nhưng tôi thừa nhận rằng sự dịu dàng ấy chính là điều khiến tôi đông cứng người, nhưng đặc biệt vẫn là bởi vì nụ cười của Vee.

“Cái gì? Tao mê cái gì?”

“M…”

 

Chụt!

Tôi vẫn chưa kịp nói hết câu, thì anh ấy lại làm điều đó thêm một lần nữa. Nụ cười điển trai kia như muốn nói rằng anh ấy đang cảm thấy hạnh phúc với cái khoảnh khắc lúc này.

“Nếu như phải mê mẩn cái gì, thì đó chỉ có thể là mày thôi, Mark”  Anh ấy nói rồi khẽ di chuyển, đẩy tôi nằm xuống dưới thân anh ấy. Một tay anh ấy đặt trên má tôi, tay còn lại thì xoa lên đầu tôi.

“Anh làm cái gì vậy?” Tôi hỏi khi anh ấy bắt đầu cư xử kì lạ.

“Thì….làm cái mà mày muốn. Tao muốn mày bị tao quyến rũ” Giọng nói của người trước mặt khẽ vang lên.

“Oi, Anh…..Đủ rồi” Tôi nói rồi đứng dậy.

“Oi…..Mày không cảm thấy gì cả? Lúc mày làm thế này với tao, tao hạnh phúc lắm luôn” Anh ấy nói kèm theo đó là gương mặt đầy vẻ bối rối.

“Tất nhiên có cảm thấy nhưng mà…..”

“Nhưng cái gì?” Anh ấy hỏi .

“Thì tự dưng anh đẩy em xuống rồi xoa đầu em. Anh không nghĩ nó kì à?” Tôi nói rồi làm vẻ mặt bối rối, chẳng khác nào Vee.

“Thì cũng kì….” Anh ấy nói “Nhưng nó đã luôn kì lạ từ khi tao để ý đến mày rồi”

“Vậy tại sao lại để ý em?” Tôi hỏi lại, cố né ánh mắt mình khỏi gương mặt đẹp trai trước mặt.

 “ Cũng không biết. Đến giờ tao cũng chẳng rõ nữa, chỉ biết là không thể sống thiếu mày được”  Câu trả lời nói ra khiến người tôi tê cứng, có lẽ còn hơn cả lúc được hôn. Lúc này đây, đầu tôi đều trống trơn, trái tim tôi co bóp dữ dội để đẩy máu lên trên. Cái triệu chứng này đang trở nặng hơn bao giờ hết, chỉ bởi vì tôi nghe được câu nói của P’Vee, những điều mà tôi chưa bao giờ được nghe.

“Em…”

“Hử?” Vee nhướng mày nhìn vào sự ấp úng nơi tôi.

“….Cũng vậy” Tôi khẽ trả lời.

“Cũng vậy cái gì?” Anh ấy hỏi lại cho dù đã biết rõ câu trả lời. Tôi biết được điều đó vì cái tông giọng của anh ấy chẳng có chút gì là nghi ngờ mà đầy vẻ trêu chọc.

“Thì….cũng giống như anh ấy” Tôi nhìn lên, bắt gặp ánh mắt của P’Vee “ Bây giờ em cũng không thể sống thiếu anh được”  Tôi không rõ từ khi nào, từ khi nào mà tôi bắt đầu có những cảm xúc ấy. Nhưng bây giờ đây tôi không thể rời mắt khỏi người con trai này, không thể điều khiển được nhịp đập của trái tim khi đứng trước người ấy, không thể kiểm soát được cảm xúc hay hành động của mình nữa. Chỉ bởi vì người con trai này là P’Vee.

“Ui! Đáng yêu ghê”  Vee nói rồi vươn tay nhéo má tôi.

“Đau! Có đỏ lắm không?” Tôi nói rồi ôm lấy má vì cảm thấy chúng đang nóng dần lên.

“Nó đỏ hết lên từ lúc tao nói không thể sống thiếu mày rồi” P’Vee nói. “Ao! Hay là từ khi tao nói là tao sẽ yêu mày mỗi ngày nhỉ” Gương mặt đẹp trai khẽ mỉm cười rồi dần tiến lại gần tôi hỏi. Anh ấy càng ngày càng tiến lại gần cho đến khi tôi lùi lại phía sau.

“Tránh ra đi” Tôi đẩy Vee, nhưng anh ấy chẳng thèm nhúc nhích. 

“Xin lỗi vì không nhớ ngày kỉ niệm” Đôi mắt sắc nhìn tôi chất chứa đầy sự chân thành cùng với cảm giác có lỗi.

“Em không có quan trọng nhiều vậy đâu” Tôi trả lời . Thực ra Vee cũng không cần phải cảm thấy quá có lỗi, vì cả hai chúng tôi đều biết chuyện này không phải điều gì quá to tát, nó chỉ là một ngày như bao ngày khác nhưng được đặt cho một cái tên đặc biệt. Nó chẳng khác so với những ngày bình thường, vì chỉ cần ở bên Vee mỗi ngày, là tôi đã cảm thấy hạnh phúc lắm rồi.

“Tao xin lỗi nếu như mày đã mong đợi một điều gì đó trong những ngày này, nhưng thật may là mày không quá quan trọng chuyện đó, vì tao thực sự chưa từng nhớ cái gì như thế này” Anh ấy tiến lại gần rồi nói.

Tôi khẽ mỉm cười rồi tiến lại gần hơn, gương mặt đẹp trai ở trước mặt tôi bối rối nhưng anh ấy không hề tránh đi.

“Anh chỉ cần nhớ yêu em mỗi ngày là đủ rồi” Tôi mỉm cười một cách ngượng ngùng, còn anh ấy thì khẽ cười khi nghe được câu nói ấy.

“Tao sẽ yêu mày mỗi ngày, cũng giống như cái cách mày yêu tao mỗi ngày vậy” Anh ấy nói rồi tiến lại gần hơn.

“Ừm…Hãy yêu em như là em yêu anh mỗi ngày nhé!” Tôi nói nhưng Vee không trả lời lại. Vì lúc này đây gương mặt của người trước mặt đã tiến lại gần phía tôi sau khi tôi nói ra những lời ấy, bàn tay của anh ấy đặt trên vai tôi và khuôn miệng từng nói ra những lời ngọt ngào kia, bây giờ đang tiến gần lại môi tôi.

Vee nhẹ nhàng hôn lên môi tôi, nụ hôn nhẹ nhàng như nhấm nháp, càn quét lấy khuôn miệng của đối phương. Sau đó, đầu lưỡi mềm mại từ tốn đưa vào bên trong khoang miệng, để tôi nếm được cái vị ngọt, cái vị ngọt mà tôi chẳng thể giải thích nổi. Chúng tôi cứ hôn nhau nhẹ nhàng như thế nhưng cả hai đều cảm nhận được tình yêu và sự ấm áp đến từ đối phương. Có lẽ là một năm, mười năm hay vài năm nữa nhưng tôi chỉ cần có được anh ấy như thế này là đủ rồi. Có lẽ chúng tôi sẽ yêu nhau như thế này mỗi ngày, nhưng nhiêu đó thôi cũng đủ khiến tôi hạnh phúc.


Nhận xét

  1. Thả tim nhiệt tình luôn nè❤❤❤

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. <3 tim tim luôn nè cô :3

      Xóa
    2. Tôi lại đọc lần nữa nè🥰🥰

      Xóa
    3. hihi :3 chúng nó đáng yêu quá mà!!! Vee kiểu bị bám người yêu còn Mark kiểu nghiện nhưng cứ giả vờ ấy xD

      Xóa
  2. Chương này soft quá ạ. Cảm ơn cô nhé. Mãi yêu ❤️❤️❤️
    Dưng mà Nâu ơi, cô chú ý 1 chút về diễn đạt sao cho thuần Việt hơn với cả phần chính tả nhé. Tui xem qua qua lỗi chính tả của chap này nè
    - “Hiện giờ cả hai mắt anh ấy đều đã đỏ và hơi xưng lên” -> sưng lên (sửa mấy chỗ nhé)
    - “ Mark mase: nếu P’Vee không có việc làm...” -> Mark Masa
    - “Mày vào mà xem lũ bạn trời đánh của tao vào bình luân” -> bình luận
    - “Có lẽ là một năm, mười năm hai vài năm nữa -> 10 năm hay vài năm nữa

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. ôi, tui cảm ơn nhá!!! Tui cũng đang tính edit lại mà có cô edit cho rồi... Tiện dã man ❤️❤️❤️ *tim tim*

      Xóa
  3. Hay lắm lắm lắm chị ơi, cảm ơn chị nhiều nhiều ạ. ❤❤❤

    Trả lờiXóa

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến